Template Tin Tức Mới Nhất

Rồi ngày này cuối cũng cũng tới, cái ngày mà mình bỏ hết những yêu thương ở lại sau lưng, cái ngày một nhất quyết vì những kiên định của bản thân, cái ngày mà bọn mình đã chẳng thể vượt qua được những hố sâu trong tâm hồn, ngày mà bọn mình để mặc cho những cảm xúc tự tôn lên ngôi thiêu rụi tình yêu, ngày mà chúng ta chẳng còn có đủ nhiệt tình, tình yêu chẳng còn đủ lớn mà chọn cách ở lại bên nhau.

Cuối cùng ngày mà bao đêm trong mơ em thầm suy diễn, từng tự vấn bản thân biết bao nhiêu, em đặt ra bao nhiêu viễn cảnh, bao nhiêu tưởng tượng về ngày ấy, cuối cùng chúng ta đã bỏ lại tình yêu mình mà bước đi không chút vương vấn gì. Em tự hỏi rằng, ngày mình chia tay sẽ như thế nào? Nó là một ngày mưa gió bão bùng, một ngày mà chẳng thấy ánh nắng mặt trời, tất cả chỉ bao phủ bằng nền mưa trắng xóa, ngày giá lạnh bủa vây chúng ta cả về thể xác lẫn tinh thần hay chúng ta sẽ chia tay vào một ngày trời đầy nắng, một ngày trong xanh, cả thể giới đều yêu đời, yêu cuộc sống chỉ có bọn mình lẻ loi mà chọn cách ngừng yêu nhau? Em đã lường trước những trường hợp như vậy?
    
Em tự hỏi nếu ngày ấy đến em sẽ như thế nào? Em sẽ khóc, sẽ buồn, sẽ đau, sẽ quỵ lụy mà níu kéo anh? Hay em sẽ mỉm cười buông đôi tay anh ra và chúc anh hạnh phúc? Đúng thật, thực tế bao giờ cũng khác xa tưởng tượng. Ngày chúng ta rời xa nhau, vào một ngày bình thường, chẳng mưa to gió lớn, mọi người vẫn tiếp tục lao mình vào cuộc sống, và guồng quay công việc, vẫn đau đáu cơm áo gạo tiền, bọn mình lại chọn cách xa nhau thật im lặng, thật êm ả.
  
phai nhạt trong nhau

Em cứ tưởng rằng mình sẽ đau, sẽ khóc suốt những ngày tháng ấy, nhưng ngày anh ra đi, em chỉ im lặng, trong lòng em trống rỗng, mắt ráo hoảnh, khô rốc. Em cứ đứng như vậy nhìn anh quay lưng bước đi mà không thể cất lên một tiếng nói, nụ cười sau cùng anh dành cho em nó trở nên méo mó đáng thương. Em chẳng hiểu vì sao mắt mình khô rốc như vậy, em chẳng rơi một giọt nước mắt nào cả. Thật sự, chúng ta có thể đến bên nhau long trời lở đất, yêu nhau mãnh liệt, cuồng nhiệt, nhưng chia tay lại trong im lặng. Cả hai bọn mình đứng nhìn nhau mãi, nhìn nhau trở nên nhợt nhạt trong mắt đối phương. Em thấy mình trong mắt anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất chẳng thấy đâu, để lại trong đôi mắt ấy sự trống trải không thể lấp đầy. Có thể thật sự bọn mình đã quá mệt mỏi khi trải qua những tháng ngày dày vò trước đó, những giận hờn, ghen tuông, những lần cãi vã đến thấu trời, những lần làm tổn thương nhau, tất cả nó tích tụ quá nhiều đến khi bọn mình nói chia tay thì chẳng còn cảm xúc gì nữa. Anh biết không, có lẽ thật sự chia tay là quyết định đúng đắn cho cả hai, em thật sự muốn giải thoát cho anh, em không muốn mình phải dùng những kỷ niệm lúc trước, những tình cảm thiêng liêng ấy trở nên hèn mọn khi níu kéo anh.



Nếu anh thật sự còn yêu em, anh đã không chọn cách này để đẩy mối quan hệ chúng ta đến bờ vực thẳm. Anh à! Có thể mình trong nhau bây giờ cũ kĩ, phai nhạt đi nhiều rồi, nên em muốn giữ là chút hình ảnh tốt đẹp ở quá khứ của nhau để khi nhớ về chúng ta sẽ mỉm cười chứ không phải cố gắng rũ bỏ nó như một điều sai lầm trong tuổi trẻ. Em muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho chính mình, chứ em không thể đánh mất bản thân mình quá lâu được nữa.

 Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 comments:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *