Cô luôn tự hỏi rằng tại sao cuộc đời lại bất công với cô như vậy, trong khi những người phụ nữ khác có được một hạnh phúc trọn vẹn còn cô thì không? Tại sao lại gieo trong cô một tình yêu tội lỗi như vậy? Tại sao trên đời biết bao nhiêu người đàn ông, cô lại yêu anh một tình yêu câm nín đầy dằn xé? Tại sao cô lại không thể thoát ra được mà cứ đắm chìm trong ấy? Tại sao cô không thể chọn cho mình được một tình yêu đường đường chính chính mà cứ lao vào anh?
Cô tự vấn mình, rồi tự than trách mình. Có thể mình dại khờ, có thể mình mù quáng, có thể mình điên rồ nhưng biết làm sao được, trái tim cô chỉ hướng về một mình anh - người đàn ông đã có vợ và mái ấm của riêng mình. Biết làm sao được, khi nhiều lần cô ép bản thân mình quên anh, tìm kiếm cho mình một người nào khác phù hợp hơn nhưng cô không thể, trái tim cô không cho phép điều ấy. Lý trí của cô có mạnh đến mấy cũng không thoát khỏi rung động của trái tim. Dù cô có ép bản thân như thế nào cũng không thể cưỡng lại những thứ cảm xúc mãnh liệt đến từ tình yêu tội lỗi này.
Anh là người đàn ông thành đạt đã có vợ, người được mọi người ngưỡng mộ về cả ngoại hình lẫn công việc của anh. Anh từng tìm đến cô những phút yếu lòng, mỗi lúc anh cảm thấy cô đơn. Anh đem lời yêu gieo rắc vào trái tim nhỏ bé của cô những hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, một tương lai tươi đẹp phía trước có anh và cô trong ngôi nhà hạnh phúc của mình. Nhưng rồi anh cứ thế đến về đi chớp nhoáng như cách anh xuất hiện, sau những lần bên cô lúc cô đơn, rồi anh lại trở về với tổ ấm nhỏ của mình, anh lại về làm trách nhiệm của một người chồng, một người cha.
Cô chạnh lòng trong những đêm tủi thân một mình, cô cảm thấy sao mình phải chịu đựng những thiệt thòi, những dè bỉu của mọi người xung quanh về một mối quan hệ chẳng biết đến đâu mà cô vẫn đâm đầu vào? Cô là một cô gái xinh đẹp, có nhan sắc và công việc cũng ổn định, cô yêu kiều, dịu dàng bao nhiêu người đàn ông chấp nhận theo đuổi cô, hết lòng hy sinh vì cô, bao nhiêu người nguyện quỳ dưới chân cô mà cô chẳng một lần để tâm tới. Cô có thua kém gì những người con khác trên đời, tại sao lại gồng gánh một tình yêu quá sức như vậy? Tại sao chỉ ban cho cô những phút giây phút hạnh phúc ngắn ngủi rồi vội tạt một gáo nước buốt lạnh vào mặt cô? Tại sao chỉ cho cô sống với tình yêu những lần vụng trộm khi người ta muốn tìm đến thì đến, muốn đi thì đi? Anh đã có con, có gia đình êm ấm của mình, tại sao lại cứ tìm đến cô?
Anh hạnh phúc như vậy, sao còn tham lam một hạnh phúc khác? Sao không thể ban cho cô một tình yêu trọn vẹn, một người yêu hết lòng hết dạ vì cô? Tại sao thời gian cô ở bên người mình yêu chỉ tính bằng phút bằng giây mà không thể bằng năm tháng phía trước? Một chuyện tình chẳng đi đến đâu mà cô lại chấp nhận bỏ ngoài tai hết tất thảy lời chê bai của những người khác, bỏ qua những trách móc của bạn bè, mà cứ dấn thân vào mù quáng như vậy.
Cô cứ theo đuổi một tình yêu như vậy, rốt cục được gì? Lời hứa bên nhau trọn kiếp cũng chẳng có? Cô không thể đường hoàng mà yêu người và được người trao đáp. Phụ nữ là cần được yêu thương, được nâng niu, một tình yêu mà đêm về chỉ có sự tủi hổ, bẽ bàng thì yêu làm gì phải không?
Tố Uyên
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!