Chúng ta kết thúc một chuyện tình 2 năm, quãng thời gian không quá dài để đi cùng nhau, nhưng nó đủ để em và anh hiểu rằng mình có thật sự thuộc về nhau hay không? Nó đủ để anh và em biết rằng mình thật sự yêu nhau nhưng tình yêu của mình không đủ để vượt qua những sóng to gió lớn ngoài kia. Để em hiểu rằng khoảng thời gian 2 năm, em đã yêu hết mình, em đã đau hết mình, em đã chân thành mà trao gửi trái tim của mình cho anh không giữ lại gì, để em biết rằng mình không hề nuối tiếc vì em đã làm tất cả để bảo vệ tình yêu của chúng mình. Rốt cục chúng mình cũng xa nhau, xa nhau đó là việc chẳng ai mong muốn, em biết điều đó.
Hôm nay em ngồi lục lại những gì đã thuộc về quá khứ của anh và em, những kỷ vật mà khi bên nhau đã có với nhau. Khi chia tay em không hề vứt bỏ những gì đã từng được chúng ta nâng niu, vì em có thói quen giữ lại hết tất thảy những gì đã xuất hiện trong cuộc đời mình, những gì có kỷ niệm em đều giữ gìn, vì em trân trọng những thuộc về quá khứ dù đau đớn hay vui buồn, em đều muốn giữ lại hết tất cả. Như kỷ vật của chúng mình cũng vậy, ngày chia tay nhau em có thể đau đớn như thế dằn vặt như thế, ngày quên anh em có thể dày vò bản thân trong tuyệt vọng như thế nhưng em không hề có ý định vứt hết những thứ thuộc về mối quan hệ này, như cái cách để có thể quên anh triệt để. Vì nếu như vậy, em cho rằng khác gì những điều chúng ta trao cho nhau trong khoảng thời gian 2 năm là giả dối, khác gì tình cảm chân thành mình dành cho nhau, tình yêu mãnh liệt có thể chiến thắng tất cả khi ấy chỉ là giả tạo, là phù phiếm.
Nhưng đúng thật nếu chia tay những kỷ vật sẽ làm ta không thể nào quên được, cứ mãi chìm đắm trong ấy. Nên em đã gom hết tất cả vào chiếc hộp để vào một nơi kín đáo, rồi tự mình chữa lành vết thương. Vì chẳng ai có thể giúp mình vực dậy ngoại trừ chính bản thân mình, chỉ em riêng em mới có thể kéo em ra khỏi những đắm chìm ấy. Những kỷ vật ấy, em cất rất kỹ, mà bản thân chẳng có cách nào mở ra, hay không dám mở ra khi em thật sự chưa quên được anh. Vì em sợ mình sẽ khóc khi nhìn thấy món quà đầu tiên anh tặng em ngày kỷ niệm mình quen nhau, em sợ mình sẽ lại nhớ khi đọc lại lá thư tình anh viết khi anh đi xa và nhớ em da diết. Em sợ mình lại trổi dậy cảm xúc với anh khi nhìn thấy tấm hình bọn mình tựa vai vào nhau trên bãi biển buổi hoàng hôn.
Để rồi bây giờ, sau ngần ấy thời gian trôi đi, em đã có thể quên được anh một cách hoàn toàn, em mới có thể tự tay mình mở lại chiếc hộp chứa những hồi ức ấy. Quá khứ của chúng mình nó chẳng có tội tình gì cả, chuyện tình mình cũng chẳng phải là sai lầm, điều sai lầm hay những tổn thương chỉ là do chúng ta tự tay tạo nên mà thôi. Chúng ta chia tay nhau chẳng vì đâu tại đâu do đâu cả anh à, chỉ là chúng ta đã không thể mạnh mẽ mà cùng nắm tay nhau đi tiếp, chúng ta đã không còn đủ nồng nhiệt trong nhau mà giữ lửa mối quan hệ này. Những kỷ vật vẫn cứ còn ở đó, nhưng bây giờ nó không còn làm em đau nữa, mà em trân trọng nó và xem nó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Tố Uyên
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!