Template Tin Tức Mới Nhất

Họ yêu nhau những điều thật giản dị, họ từng mơ đến những tiếng cười của trẻ thơ xung quanh cuộc sống của mình, chị từng nghĩ rằng chẳng gì có thể ngưng được tình yêu của mình. Tình yêu tươi đẹp ấy, bền vững ấy mà chị đã cùng anh ươm mầm, chăm sóc từ những năm tháng đại học đến bây giờ. Chị cùng anh đã trải qua những ngày tháng sinh viên đầy khó khăn, cả hai cùng là sinh viên tỉnh lên thành phố học, giữa những bộn bề bon chen ngoài xã hôi. Giữa những phồn hoa tấp nập nơi phố thị này, con người càng cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn. Thật may mắn ở những năm tháng ấy chị gặp anh, họ gặp nhau trong một môn chung ở giảng đường đại học. Rồi cứ thế cả hai va vào nhau, nương tựa dìu dắt nhau đi qua hết những năm tháng tuổi trẻ ấy. Thời sinh viên nghèo khó khăn, họ cùng chia sẻ, thấu hiểu cho nhau. Anh là bờ vai vững chắc cho chị tựa vào, là nơi mà chị tin tưởng hoàn toàn tuyệt đối giữa hàng ngàn người dối trá, lọc lừa nơi này. Anh và chị đã cùng nhau vẽ nên một đoạn hồi ức đẹp đẽ như vậy.

hết yêu

Chị luôn đinh ninh trong đầu rằng anh sẽ là người cuối cùng của mình, là cha của những đứa con mình, vì đã cùng nhau đi qua hết tháng ngày vụng dại, khốn khó khi ấy. Ngày họ ra trường, mỗi người một ngã, mỗi người phải tự mình mà gồng gánh tương lai của bản thân. Chạy đua, tranh đấu, tính toan trong cuộc sống khiến cho thời gian gặp nhau của hai người dần thưa đi, những cuộc gọi ít dần, chẳng còn những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi đêm về. Vì anh phải vật lộn với đống kế hoạch đang chạy nước rút, chị bộn bề với cuộc sống nơi công ty mệt mỏi, nhưng trong chị vẫn một lòng tin vào tình cảm của hai người. Bản thân chị nghĩ rằng cần phải cố gắng cho tương lai của cả hai, vì tương lai tươi sáng phía trước nên phải gồng mình chịu đựng.



Rồi điều gì cần đến nó cũng theo đuôi mà đến, anh gọi cho chị, chị bắt máy với một tâm trạng vui tươi, chị nghĩ rằng chắc anh đã hết bận dành thời gian cho mình. Giọng anh nói trong điện thoại rất nhỏ “Anh xin lỗi, mình dừng lại thôi. Anh cảm thấy mình không hợp nhau nữa.” Anh cứ thế ngập ngừng, ậm ừ lời xin lỗi. Chị ở đầu dây bên này im lặng, chỉ im lặng, nụ cười tắt ngúm trên môi chị, khóe môi trở nên méo mó xấu xí. Chị chẳng nói được một lời nào tử tế, chị không muốn hỏi anh lý do, chị không biết phải níu kéo sao và nghĩ rằng níu kéo giờ đã muộn rồi.


Chị cúp máy, không muốn nghe thêm một lời biện minh nào cho sự đổ vỡ này nữa. Bởi chị đủ lớn để hiểu rằng cái gì là của mình sẽ mãi là của mình, sóng to gió lớn thế nào cũng thuộc về mình, cái gì không phải là của mình thì có níu kéo, van xin cũng chẳng ích gì. Chị yêu anh, nhưng chị biết tình yêu cần sự đối đãi, trao gửi từ hai phía, chị thương anh nhưng chị nghĩ bây giờ thì còn có nghĩa lí gì. Chị có thể thấy được rằng, có lẽ bây giờ anh đã tìm được người phụ nữ khác phù hợp hơn, cho anh cảm giác được yêu thương, cho anh những gì mà chị không thể mang lại. Chị biết chuyện tình này đến lúc nên dừng lại, dù kết thúc của nó chẳng viên mãn như chị đã tưởng tượng hàng trăm lần. Chị biết cảm xúc của con người mình không thể điều khiển được, làm sao chị bắt một người đã hết xúc cảm với mình yêu mình.

Yêu là yêu, hết yêu là hết yêu chẳng có lý do nào khác để biện minh cho điều ấy, nếu còn yêu thì dù có khó khăn đến mấy cũng cùng nhau vượt qua, nếu hết yêu rồi thì dù chỉ là cơn gió thoảng qua cũng làm cái cớ để rời xa nhau…

Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 comments:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *