Ngày cô kết thúc mối tình sâu đậm 8 năm đằng đẵng của mình. Sau những tháng ngày giam mình trong căn phòng chật hẹp, sau những đêm nằm mà nước mắt cứ lăn dài trên gối, sau những chông chênh trong cuộc sống mà chẳng thể nào bước tiếp, sau những mơ hồ không định hướng, sau những đau thương, nỗi nhớ quay quắt dành cho người, sau những cô đơn bủa vây không thể thoát ra được. Cô chợt tỉnh giấc sau cơn say, cô thấy mình tỉnh táo đến lạ, lý trí bỗng quay về một cách mãnh liệt. Cô nghĩ mình cần phải làm một điều gì đó cho bản thân, cô cần tìm lại chính bản thân mình đã ngủ quên, cô cần vực dậy tinh thần đã héo hon của mình.
Cô tìm đến biển như một lẽ tự nhiên, cô nghĩ mình cần phải hít thở không khí trong lành nơi đây, cần phải nhìn ngắm bình minh đầy sức sống, cần phải đắm mình trong cái mặn chát của biển để tỉnh táo, đón gió biển lồng lộng để cuống phổi được tỉnh giấc. Nhìn những ngư dân nơi đây, chân tay cường tráng, họ lao động hăng say đi ra khơi đánh bắt cá, rồi mang những mẻ cá tươi rói về tràn đầy sức sống, tiếng chợ văng vẳng âm thanh ồn ả, họ reo hò để cổ vũ cho nhau sau một chuyến đi. Làn da rắn chắc, thân hình khỏe mạnh, họ cứ thế làm việc không mệt mỏi, ánh mắt họ hiện lên đầy nhựa sống. Cô tự nhiên thấy mình thật nhu nhược, yếu ớt. Cô đã làm gì với cuộc sống của mình, trong khi mỗi người ở đây trân trọng từng giây từng phút của họ, họ có mục đích, họ lao động để hướng đến tương lai tốt đẹp hơn thì cô đã làm gì với chính mình? Nỗi đau ấy thấm vào đau với những gì họ đã trải qua ở nơi đây. Chẳng là gì cả, cô thấy mình thật dung túng quá mức cho sự hèn nhát của bản thân. Vì một tình yêu mà đánh mất cả chính mình, trong khi mọi điều xung quanh đang tận hưởng từng phút giây. Những ngày ở biển, cô cho phép bản thân mình hòa nhịp vào cuộc sống nơi đây, cô đi dạo trên bờ cát , nhặt từng vỏ ốc, hay đắm mình trong nước biển, đùa vui với sóng, cô tìm lại nụ cười đã đánh mất của mình. Cô tung tăng trên biển hồn nhiên như một đứa trẻ được quà. Những day dứt về tình yêu với người, những vết thương chưa kịp lành miệng, những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt bỗng phút chốc tan biến vào không khí. Cô tự nhủ tại sao mình cứ mãi dày vò như vậy trong khi người đang hạnh phúc trong cuộc sống mà không có sự hiện diện của cô? Cô biết anh là người có lý trí, anh sẽ có cách giải quyết tốt hơn cô, anh bây giờ nhiều khi chẳng còn một chút gì đó là nhói khi nghĩ về chuyện tình này. Mỗi người nên tự chữa lành vết thương của mình để bước tiếp.
Rời nơi biển xanh êm ả, rời vùng đất đầy nắng và gió, cô để lại với biển những phẫn nộ. Những dằn vặt, những đau thương, những tình cảm còn vương vấn dành cho người, những tự trách bản thân, những giọt nước mắt. Cô để lại tất thảy những nỗi cô đơn, những chông chênh ấy ở lại nơi nắng gió này. Cô mang đi bên mình là trái tim rắn chắc vị biển, một trái tim khỏe mạnh đầy kiên cường, cô mang đi bên mình là lý trí, là bản thân đã được tìm lại, là nụ cười vô tư khi trước, là niềm tin vào tình yêu không bị đánh mất, là những yêu thương dành cho bản thân mình, là trân trọng hiện tại. Cô biết rằng tình yêu không chỉ có tình yêu giữa nam và nữ mà đó còn là tình yêu vạn vật xung quanh mình, tình yêu giữa người với người.
Tố Uyên
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!