Template Tin Tức Mới Nhất

Đã từng ở những năm tháng tươi đẹp nhất, dành cho nhau những gì chân thành nhất, trao cho người tất cả mọi điều mình có, mình của lúc đó yêu người đến long trời lở đất, cuối cùng thì sao?

   Người mà anh chọn bên cạnh suốt đời lại là một cô gái khác, người anh đeo trên tay chiếc nhẫn mà anh dùng hết sự chân thành, tình yêu của một người đàn ông muốn xây tổ ấm lại là một cô gái khác.

Người bên mình năm 17 tuổi ấy, người cùng mình trải qua hết những cung bậc của cảm xúc, những bồng bột của tuổi mới lớn, những rung động đầu đời, chứng kiến nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua những sóng to gió lớn, có hợp tan, có đổ vỡ, có níu kéo, có hàn gắn, có tha thứ lại chẳng thể là người cùng mình đi đến cuối con đường.

Họ hỏi em có tiếc không, tiếc những tháng ngày tươi trẻ ấy dành hết cho người, tiếc những niềm tin, những tình cảm quý giá của người con gái trao hết vào tay người để rồi người lại cùng một ai khác vun đắp hạnh phúc? Em có tiếc chứ nhưng là tiếc những gì còn dang dở cho nhau, tiếc rằng mình chẳng thể vẽ trong đời nhau một phần trọn vẹn, tiếc những tình cảm đã từng có bên nhau bây giờ đã trở thành hoài niệm, người mà mình lúc trước yêu đến điên dại bây giờ chẳng còn có cớ để được yêu nữa. Em không tiếc thanh xuân đẹp nhất của chính mình trao cho người, em không tiếc những giây phút bên nhau khi ấy, khoảnh khắc em đặt tay mình vào tay người là khoảnh khắc em quyết định em sẽ yêu hết lòng hết dạ.

Chúng ta cùng nhau bước qua hết năm tháng tuổi trẻ ngây dại ấy, hết mình yêu thương nhưng chúng ta khi ấy chẳng đủ trưởng thành, đủ chín chắn để có thể gìn giữ và nâng niu mối quan hệ này. Chúng ta khi ấy bị chính lòng tự tôn của bản thân làm mù quáng, trở nên ích kỷ, chúng ta khi ấy yêu chính mình hơn yêu người nên đã đẩy tình cảm cứ ngỡ là mãi mãi rơi vào ngõ cụt.
   
đúng người sai thời điểm



Chúng ta bây giờ có trong tay tất cả mọi thứ, chúng ta bây giờ có đủ điều kiện để xây dựng một tương lai tốt đẹp nhưng cuối cùng tương lai ấy lại chẳng hề có nhau, tương lai của người không hề gọi tên em, tương lai của em cũng chẳng có mặt người. Đúng người sai thời điểm đó là điều em lý giải cho tình yêu của mình. Giá như mình có thể gặp nhau ở một thời điểm cả hai có trong tay tất cả, mình lúc ấy đủ niềm tin, đủ nhẫn nại, đủ lý trí, đủ trưởng thành để không bị những thứ trước mắt làm ảnh hưởng đến tình yêu của cả hai, chắc có lẽ bọn mình đã có một kết thúc khác viên mãn hơn. Chúng ta bây giờ như hai đường thẳng song song có cố đến đâu cũng chẳng thể va vào nhau được.



Thôi thì, cứ xem như mình có duyên mà không phận, gặp được người ở hàng vạn người, yêu người, cùng nhau đi chung một đoạn đường đó đã là có duyên, còn việc không thể bên nhau đến cuối cùng của con đường là do chúng ta thiếu một chữ Phận. Duyên phận con người là thứ vô thường. Em nhận ra rằng yêu hay không yêu là nằm ở cảm xúc, chẳng ai có lỗi trong chuyện tình này cả.  
  
Chúng ta xa nhau chỉ có thể lý giải là duyên cạn nghĩa tàn. Em sẽ thôi trách, thôi dày vò, dằn vặt nữa, sau tất cả em không muốn hình ảnh của chúng mình ở những ngày tháng ấy trở nên ngày càng méo mó đến đáng thương, em chỉ muốn giữ lại mình trong nhau được trọn vẹn. Chỉ mong tháng ngày sau, nếu có vô tình lướt qua nhau, mình có thể mỉm cười chào nhau. Vì suy cho cùng mình cũng đã có cho nhau một đoạn hồi ức đẹp dù kết thúc có dang dở hay viên mãn.

Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 comments:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *