Tôi gặp chị vào một ngày mà bên mình có quá nhiều những lo toan. Khi tôi cứ mãi ngụp lặn với cuộc sống chật vật này, khi tôi cảm thấy mình gần kiệt sức, chẳng tìm được chút phương hướng cho tương lai, cảm xúc trong mình cứ cạn dần cạn mòn, khi tôi nhìn mọi việc chẳng còn chút hứng thú nào. Cảm thấy toàn thân rệu rã, tôi nghĩ đến chị một cách tự nhiên thôi. Và rồi tôi tự cho mình một ngày nghỉ, gạt bỏ hết những rối bời trong đầu, bỏ lại hết những công việc còn dang dở. Tôi đến tìm chị, chị mở một tiệm hoa nhỏ ở một thị trấn, chị đã từ bỏ cuộc sống bộn bề, tấp nập nơi phố thị này để cùng chồng về sống ở vùng đất mới, ở nơi mà chẳng còn phải lặn lội thân mình, ở nơi mà chẳng còn tắt đường đến 2 - 3 tiếng, nơi chẳng có quá nhiều khói bụi, kèn xe inh ỏi, nơi mà người người lướt qua nhau mà chẳng thèm liếc nhau lấy một cái. Chị từ bỏ hết để tìm cho mình một cuộc sống thoải mái hơn, tự tại hơn. Chị ở đây có thể thỏa thích với đam mê của mình, chị yêu hoa, như yêu chính bản thân mình, chị trân trọng nó như trân quý tất cả những gì tinh túy nhất trên đời. Tôi đã từng bắt gặp ánh mắt chị sáng lên khi kể về những loài hoa, bàn tay chị tỉ mỉ nâng niu từng giỏ hoa, hay cái cách chị hạnh phúc vì có thể cắm xong một giỏ hoa để người thương tặng nhau. Chị ở nơi thị trấn này, không cần phải vật lộn hàng giờ bên bàn phím máy tính, không cần phải đau đầu những đêm chạy kế hoạch nước rút, không còn phải nhìn mặt người mà sống, không còn cần phải đấu trí với những người xem nhau là đồng nghiệp nhưng sẵn sàng hất đổ nhau.
Chị từ giã mọi thứ ở nơi phồn hoa này, theo anh về thị trấn. Anh vẫn hàng ngày ở xưởng bận bịu với dầu nhớt, với những động cơ xe. Chị lại chăm chú những cánh hoa, tận tâm trang trí những tấm thiệp để giao cho khách. Đó dường như là một nghề để chị kiếm thêm thu nhập đỡ đần anh, đó còn là niềm vui sống mà chị tự ban tặng cho mình. Tôi bước vào tiệm hoa, một tiệm hoa nhỏ nhắn sơn màu vàng nhạt, bên ngoài trên những giỏ hoa lan đủ loại, những dây leo trên cửa số, với bảng hiệu “Hạnh phúc”. Từ cái tên của nó thôi đã mang đến cho người khách một cảm giác gì đó rất đặc biệt, rất sâu lắng. Tôi đẩy cửa bước vào, xung quang tiệm được chị trang trí rất lạ mắt, tiệm hoa theo phong cách cổ, một chiếc xe đẹp cũ kĩ cùng giỏ hoa được đặt sát tường. Nó làm tôi nhớ đến câu hát “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng..”. Bên cạnh là chiếc kệ nơi chị bày trí đủ mọi loại hoa để khách có thể lựa chọn. Trên tường một khoảng trống lại có một khóm hoa treo. Cứ thế tôi như lạc vào xứ sở hoa vậy, đủ sắc màu, tràn đầy nhựa sống, nó như len lỏi nhẹ nhàng vào tâm hồn tôi. Chị bước từ nhà sau lên, chị nhìn tôi thoáng ngạc nhiên rồi cười mời tôi ngồi. Chiếc bàn nhỏ xinh cùng hai, ba chiếc ghế được đặt bên cạnh là nơi chị tiếp khách. Chị rót cho tôi chén trà hương nhài thoang thoảng khắp căn phòng.
Tôi và chị cứ thế hết ngụm trà này đến ngụm trà khác rồi nhìn nhau thật lâu và chỉ im lặng. Chúng tôi cứ thể thả hồn trôi mãi về những tháng ngày đã cũ cùng nhau nương tựa nhau. Chị bắt đầu mở lời “Nhớ hồi đó…” rồi lại im lặng. Tôi mỉm cười thật nhẹ và nó “Ngày tháng đó, chị em mình thật vô tư. Chị ơi! Bây giờ chị hạnh phúc không?”. Tôi muốn đi tìm lời giải đáp cho chính mình.
Chị cười rất khẽ và đáp “Chị hạnh phúc với hiện tại của mình”. Tôi như được thức tỉnh trong cơn mê, nhìn ánh mắt lấp lánh của chị tôi nhận ra chị thật sự mãn nguyện với cuộc sống của mình. Còn tôi, chỉ còn mình tôi, tôi cần phải đi tìm hạnh phúc cho chính mình….
Tố Uyên
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!