Cô gặp cậu vào một ngày trời nắng đẹp, nắng mùa thu dịu nhẹ không hề gắt gỏng. Bầu trời trở nên trong xanh đến lạ, chẳng âm u mây mù, chẳng chói chang nóng bức, chẳng dầm dề những cơn mưa khiến ai ai cũng ướt át đến khó chịu. Đó là một ngày trời thật sự rất đẹp. Cô bắt gặp nụ cười của cậu, nụ cười rực rỡ trong ánh ban mai ấm áp, nụ cười ấy khiến người đối diện không khỏi dễ chịu, thoải mái, nó mang đến một cảm giác mới mẻ, tươi mát mà chẳng điều gì có thể thay thế được. Nó như một ly Blue Sky trong ngày hè nóng nực mà một người nào đó đi qua đường đều muốn tự thưởng cho bản thân mình. Cậu cười, nụ cười rất chân thật. Nó chân thật như chính con người cậu, chàng sinh viên khoa kiến trúc đang bận bịu với đống đồ án để tốt nghiệp ra trường. Cậu với dáng người cao gầy, gương mặt điển trai, mái tóc hớt gọn để lộ ra vầng trán rất sáng, trông thật thư sinh. Tính tình cậu nhanh nhẹn, hoạt bát, hòa đồng với mọi người xung quanh, cậu được nhiều người yêu mến bởi chính sự dễ gần của mình. Cô thật sự cảm thấy thán phục, cậu trông cực kỳ hoàn hảo, cậu giỏi, cậu đẹp, đặc biệt có trái tim nhân hậu. Mọi người xung quanh cậu luôn nói rằng cậu là toàn diện, người con gái nào lấy được cậu thì thật hạnh phúc.
Cô tự nghĩ phải chăng mình có được cái phúc đó? Lần đầu tiên cô và cậu trong thấy nhau. Rồi cậu biết yêu, cậu yêu vẻ mặt ảm đạm của cô, yêu sự im lặng của cô, yêu những khoảng không mà cô thả trôi ánh mắt vào vô định, cậu yêu những gì thật sự rất giản đơn của cô. Yêu cái cách cô mỉm cười nhìn mọi người đùa giỡn, yêu cái cách cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc mình, yêu ánh mắt cô đề phòng, như có một rào cản nào đó ngăn mình với thế giới xung quanh, cậu yêu cả những nỗi buồn vu vơ của cô vướng trên khóe mi. Đôi lần cậu vô tình bắt gặp cô cười, nụ cười rất nhẹ, rất nhanh nhưng nó thấm vào trong trái tim cậu, làm cậu thơ thẩn mỗi đêm về. Nụ cười ấy khác nụ cười của cậu, nó không hề hoạt bát, chẳng thoải mái, vô từ mà nó buồn lắm, nụ cười cô thật buồn. Ánh mắt cô cũng làm nhạt nhòa cả một góc trời, nó ám ảnh cậu mãi về sau này. Đôi lần cậu thấy cô lim dim mắt tựa đầu vào ghế ngủ thiếp đi trong khi mọi người vẫn vui vầy như thế, tóc cô rũ xuống che đi cái miệng chúm chím, đôi mắt khép hờ che đi nét buồn ẩn dấu, cô ngủ trông thật bình yên, thật nhẹ nhàng và vô tư. Cậu yêu hình ảnh ấy mất rồi, cậu cứ say mê đắm chìm trong ấy.
Rồi một ngày cậu cũng lấy hết dũng khí của mình, cậu muốn mình được ôm đôi vai gầy ấy, cậu muốn mình được chở che thân hình nhỏ bé ấy, cậu muốn lấp đầy khoảng trống trong mắt cô, cậu muốn truyền sự tươi sáng, nụ cười ấm áp của mình vào khóe môi cô. Cậu muốn làm tất cả vì cô. Cậu nói với cô rằng mình muốn bên cạnh chở che cho cô. Khi nghe được câu nói ấy, ánh mắt cô trở nên ngưng đọng, cô đứng lặng người rất lâu rồi cô bật khóc. Cô khóc vì hạnh phúc, khóc vì vui sướng, cô khóc vì cảm thấy rằng cuối cùng mình cũng tìm được người mà có thể bảo vệ mình, cô xúc động vì từ trước đến nay chưa từng cảm nhận được tình cảm chân thành từ một ai dành cho mình, cô bước từng bước rất nhẹ nhàng đến ôm chầm lấy cậu và gật đầu thật khẽ.
Tố Uyên
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!