Có những phút giây cảm thấy bản thân thật thừa thải, mình đi đâu cũng cảm thấy lạc lõng dư thừa. Mình làm gì cũng chỉ có một mình, không người quan tâm, chẳng ai đoái hoài đến cảm xúc, đến suy nghĩ của mình mà lo lắng mà yêu thương, nâng niu, vỗ về những nỗi buồn bất chợt của mình. Cảm thấy Sài Gòn rộng lớn như vậy mà chẳng ai có thể nhìn thấu mình, chẳng ai có thể chạm vào trái tim mình, chẳng ai xem mình là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời của họ. Chăng có ai cả, ở đâu mình cũng bị bỏ lại, cả thành phố lớn như vậy mà không có chỗ nào dung thân, mình vẫn co ro một mình với những niềm riêng của bản thân, tìm một người cùng đi đi về về an ủi dìu dắt nhau qua đoạn cuộc đời này thật khó.
Em đã từng lẩm nhẩm không biết bao nhiêu lần “Đừng đi”; em đã từng níu kéo trong vô vọng khi người muốn rời bỏ em, buông đôi tay đã quá quen với hơi ấm này mà ra đi; em cứ thều thào trong cổ họng mặn đắng mà không sao thốt ra lời được. Chưa bao giờ em cảm thấy mình nhu nhược đến đáng thương như vậy. Anh biết cảm giác bất lực tột đỉnh là gì không? Là khi em cứ đứng lặng thinh nhìn người dần rời xa mình, đứng im lặng nhìn người bước ngày một xa về một chân trời mới trong khi em vẫn đứng chôn chân nơi này. Cảm giác bất lực thật sự là khi em vẫn đứng yên tại chỗ mà chứng kiến hết những đổi thay nơi người, nhìn người buông tay mình, nhìn người quay lưng bước đi; người tiến về phía trước mà không ngoái đầu lại, nhìn người vung vẫy tình yêu cho những cô gái khác, nhìn người cười vui vẻ bên cuộc sống mới đầy bộn bề mà không hề có em xuất hiện, nhìn người nắm lấy một bàn tay khác ngoài em rồi yêu thương, nuông chiều họ như cách người đã từng dành cho em. Em vẫn bất động một chỗ nhìn tất thảy những diễn biến sống động nơi cuộc sống của người, nhìn người dần bước ra khỏi niềm đau, tự tìm hạnh phúc mới. Còn em vẫn một mực cố chấp với những niềm đau của riêng mình, vẫn tự mình gây tổn thương cho mình, chìm mãi vào miền ký ức không sao thoát ra được. Anh có thể ngoảnh đầu lại nhìn em khi bước đi? Liệu có giây phút nào anh nhớ về em, hỏi rằng em dạo này ra sao? Em vẫn vậy từ cái ngày sau những dùng dằng của chuyện tình mình, anh cũng nhất quyết ra đi, bỏ lại em với những buồn vui riêng mình.
Em cố gắng chấp nhận mọi thứ như là một chữ Duyên, em cố xem tình mình đã đến hồi kết mà chẳng ai có lỗi, chẳng ai làm tổn thương ai. Em cố gắng có cho mình một câu trả lời thuyết phục nhất để nhấc thân mình ra khỏi vũng bùn ấy. Em hiểu rằng không phải yêu nhàu là nhất quyết khư khư ở bên nhau, em nhận ra rằng không phải bên nhau miễn cưỡng là muốn tốt cho nhau. Em có thể nhìn ra được anh bây giờ không em hạnh phúc ra sao, vui vẻ thế nào, anh có thể tự do làm bất cứ điều gì anh muốn mà không còn gượng ép bởi em.
Em cuối cùng cũng có cho mình những câu trả lời riêng. Chúng ta cần chúc phúc cho nhau, đôi khi yêu nhau là chỉ cần đứng từ xa nhìn người kia hạnh phúc là đã mãn nguyện rồi. Em không muốn mình biến đoạn tình cảm của chúng ta trở nên hoen ố, xấu xí chỉ vì muốn giữ mãi những hoài niệm.
Em sau cùng đã nhận ra, sau tất thảy những mối tình, sau những đổ vỡ trong tình cảm không phải mình học cách yêu người sau tốt hơn mà là học cách để yêu chính bản thân mình.
Tố Uyên
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!