Bố
Con biết trong nhà bố là người chiều con nhất, có lẽ là do con là con út. Có những lần bố đi làm, ở nhà con phá bị mẹ đánh đòn, bắt quỳ; lúc đó con chỉ ước bố về nhanh nhanh thôi. Bố sẽ nói với mẹ “ Cho nó phá tí có sao đâu “
Con là đứa trẻ hay nghịch phá lung tung, con còn nhớ có lần con đội nồi cơm trên đầu kiểu như người Chăm, thế là vài giây sau . một tiếng “Ầm” , nồi cơm đã yên vị dưới nền nhà và cơm văng tứ tung, mẹ tức quá la con hư, thế mà bố chỉ nói một câu “ Đội trên đầu phải rớt chứ có gì mà la nó”. Giờ nghĩ lại công nhận bố bênh con bất chấp thật.
Bố mẹ muốn cho con học vẽ, học tiếng anh nên năm cấp một; cuối tuần bố lại chở ra thị xã học. Con nhớ cứ mỗi lần học về là bố lại cho con ghé vào hiệu sách mua 2 cuốn “Thần đồng đất việt”. Đó là bộ truyện gắn với tuổi thơ của con, bố con mình cứ đi đi về về trong những năm tháng ấy dù trời lạnh, trời mưa, con không biết trải qua bao lâu mà bây giờ trong tủ truyện của con đã chất đầy “Thần đồng đất việt”.
Con nhớ mãi hình ảnh dáng bố đứng trước cổng trường chờ đón con ở những năm tháng cấp ba. Vì nhà mình ở thôn quê, phải lên thị xã học, thế là con xa nhà. Bố biết con sẽ nhớ nhà. Vì con vẫn chưa thích nghi được với lớp mới, bạn mới, môi trường mới mà không có bố mẹ bên cạnh nữa.C những hôm bố chở con từ nhà đến trường đi học, những lúc đó con chỉ muốn ở nhà, con không muốn đi học nữa, bỗng bố nói “Con ăn gì bố chở đi ăn, ăn phở nha” . Tự nhiên nước mắt con cứ chảy. Bố biết con ở ngoài này không ai chăm, bố biết con ở đây không được ăn đủ đầy như ở nhà. Những ngày đầu cấp ba là những ngày thật sự mệt mỏi với con, mỗi lần bố chở đi học là con lại khóc. Con thấy mình chẳng lớn chút nào, cứ như đứa trẻ lần đầu đến trường.
Bố vẫn hay nói “Điều bố muốn nhất là được dẫn con đi thi đại học”, lúc đó con chỉ sợ bố không đủ sức khỏe để đến ngày có thể đi cùng con. Vậy mà thời gian trôi nhanh thật, bố ạ! Ngày thi đại học cũng đến. Hai bố con mình lặn lội vào Sài Gòn, đến bây giờ con vẫn nhớ như in cái cảm giác đó, cảm giác con vẫn ngồi sau xe máy, bố vẫn đèo con đi đến trường thi. Bố ngồi ở ngoài chờ con thi ra, rồi sốt sắn hỏi ”Sao con, thi được không?”. Trong những ngày ấy, bố chăm sóc con thay luôn cả phần mẹ. Và một kỷ niệm con nhớ nhất đó là ngày cuối con thi môn Văn, vì có chút an tâm nên con không vội. Hai bố con ngồi trong quán vừa ăn vừa xem trận chung kết Woldcup, bố giục ăn nhanh chứ trễ, con nói ”từ từ đi bố, coi Messi sút hết trái này đã”. Thế là 2 bố con xém chút trễ thi.
Con từng nghĩ đến cảnh, một ngày nào đó, một ngày nào đó thôi bố sẽ rời xa con, không còn ai đứng chờ con trước cổng trường, không còn ai đưa đón con, không còn ai đứng chờ cho con mua vài cuốn truyện. Trong khi những đứa trẻ khác được bố mẹ đưa đón, thế là con khóc, nước mắt con cứ chảy ra, con không biết làm sao mình có thể vượt qua được. Con choàng tỉnh giấc, nước mắt đầm đìa con chạy đi tìm đâu đó, thấy dáng người quen thuộc đứng trước sân, đang đứng tưới cây. Con đã có một giấc mơ khủng khiếp như vậy đó, bố à !
Con bây giờ đã là một cô gái 20 tuổi nhưng con biết bố vẫn nuông chiều con như hồi bé vì với bố con mãi chưa lớn. Tự nhiên con thấy con có lớn cách mấy, đứng trước mặt bố con vẫn là đứa con gái nhỏ của bố ngày nào.
Con ít khi nói những lời yêu thương với bố nhưng tình cảm đó nó luôn đong đầy trong tim con, bố ạ !
Mẹ
Con nhớ , ngày đầu đi học mẫu giáo, mẹ dẫn con đến trường, đứng ngoài cửa chờ con học rồi mới về. Vì hồi mới đi học con còn nhút nhát lắm nên lúc con thi hội thi ở trường, mẹ đứng chờ con vào vị trí thi rồi mới về nhưng con ngước lên không thấy mẹ ở đó, con đã khóc òa lên , không chịu thi và thế lại mẹ phải quay lại chờ con thi hết.
Con nhớ, ngày con vào lớp 1 , mẹ cũng dắt tay con đến trường rồi về , con ở trong lớp khóc như mưa.
Con còn bé hay nghịch, dù là con gái nhưng phá lắm , suốt ngày bị mẹ la rầy , những trận đòn từ chổi lông gà như cơm bữa .
Con nhớ, mẹ đã mong mỏi con học hành giỏi giang như thế nào, mẹ đã lo lắng như thế nào khi con ốm.
Con vào cấp ba, sống xa nhà. Cứ mỗi lần gọi điện thoại nói chuyện với mẹ lại thấy tủi, mỗi lần được về nhà là mẹ nấu bao nhiêu món ngon cho ăn
Ngày con chân ướt chân ráo vào Sài Gòn để nhập học, bố mẹ chẳng yên tâm mà theo cùng con vào ở vài ngày cho con quen, mẹ cứ nhắc đi nhắc con phải cẩn thận bếp lửa, nấu thế này thế này, phải dọn dẹp nhà cửa… Ngày bố mẹ về lại quê, tiễn bố mẹ ra ga mà nước mắt con cứ chảy không ngừng, con tự nhận thức được rằng mình phải bắt đầu xa nhà - xa thật sự, con phải tự lập rồi.
Đến bây giờ khi con đã ở đất Sài Gòn gần 3 năm , mẹ vẫn thường xuyên nhắn tin “ Hôm nay có gì vui kể mẹ nghe”, “ Dạo này học hành sao rồi con ?”, mỗi lần gọi điện thoại về nhà mẹ vẫn luôn hỏi “Hôm nay ăn món gì? Nhớ ăn uống đầy đủ nha con”.
Có dịp được về nhà nghỉ lễ là mẹ lại tất bật nấu toàn món con thích để bồi bổ, trước ngày con vào Sài Gòn là mẹ lại bao này bao nọ, túi này túi kia đủ thứ đồ dùng, vật dụng, thức ăn, mặc dù những thứ đó con có thể mua trong này nhưng mẹ vẫn chuẩn bị để yên tâm. Có những lần anh hai chở con ra ga, con ngồi trên tàu nhìn qua cửa sổ , hình ảnh anh hai cứ xa dần, chỗ nhà mình cứ xa dần là lòng con nặng trĩu, mẹ ạ!
Có những hôm học hành áp lực, cuộc sống trong đây nhiều điều phức tạp ,mệt mỏi, tự nhiên con thèm bữa cơm ở nhà mẹ nấu, thèm nghe tiếng ti vi bố xem, thèm nghe mẹ kêu ca la rầy, mẹ à !
Bố và mẹ đúng như một phép màu xuất hiện trong cuộc đời của con, con chẳng cần ông bụt - bà tiên, con chỉ cần bố mẹ bên cạnh là đã mãn nguyện rồi. Bố mẹ lo cho con chẳng thua kém ai trên đời, bảo vệ con, chăm sóc con chẳng thua thiệt bất kì người nào nên bố mẹ khác gì ông bụt - bà tiên đâu.
Con gái của bố mẹ đã lớn rồi! Con đã biết suy nghĩ thế nào là đúng - là sai. Trải qua cuộc sống ngoài này con càng trân trọng tình cảm gia đình mình, càng thương bố mẹ nhiều hơn. Con còn cả con đường tương lai phía trước - con cần bố mẹ bên cạnh sẻ chia cùng con !
Con chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình với bố mẹ nên bức thư này sẽ thay hết những lời con muốn nói.
CON YÊU BỐ MẸ ! Đúng là không đâu bằng nhà mình !!!
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!