Hạnh phúc dễ tìm nhưng khó giữ. Đúng vậy, ngay cả khi còn yêu nhau, tình yêu đôi lúc chỉ đẹp ở một khoảng thời gian nào đó nếu chúng ta không biết giữ gìn, và rồi sẽ mất đi chỉ còn là tan vỡ sau những đau khổ triền miên. Hôn nhân là quả ngọt của cuộc tình, vì vậy đã bước vào giai đoạn hôn nhân, nếu không biết giữ gìn hạnh phúc và một khi đã đánh mất tình cảm của nhau, sẽ rất khó để quay trở lai với hai chữ hạnh phúc.
Khi buồn, đàn bà sẽ khóc. Đàn bà là phái yếu, dễ dàng bị tổn thương và tan vỡ. Còn khóc tức là mọi việc còn cứu vãn được. Nếu nước mắt ngừng rơi, đàn bà sẽ trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Nói về tôi. Chồng tôi thường nổi đóa mỗi khi anh nhìn tôi khóc. Anh bảo ghét không chịu được. Mỗi lần thấy tôi khó anh lại quát “ Đồ đàn bàn, hở ra là khóc lóc, trông bực lắm”. Anh từng bảo là đàn bà thì không có quyền yếu đuối. Anh còn bảo tôi làm gì cũng được, nhưng đừng bao giờ khóc trước mặt anh.
Cưới nhau về, mọi việc mỡi vỡ òa ra. Hòa ra chồng tôi là kẻ vô tâm nhất trên thế giới này. Trong khi tôi một mình chăm con ốm thì anh tận đẩu tận đâu chén tình chén nghĩa với bạn bè, với những bạn nhậu chiến hữu. Về nhà thì say khướt ra, nôn ói đầy nhà , khiến tôi phải lau dọn, có khi còn nổi đóa với vợ con. Chịu đựng nhiều lần như vậy quá thành thử đâm ra tôi bực mình, thi anh quát “Khóc lóc cái gì, lúc nào cũng khóc lóc. Thú thật lúc đó tim tôi như thét lại, buồn quá sức chịu đựng. Đã không xin lỗi hay an ủi, mà còn toan ra những lời cạn tàu ráo máng như vậy, tim như vỡ nát, lúc đó nước mắt cứ tuôn mãi không ngừng.
Cứ tưởng sinh con ra tính tình anh thay đổi, biết lo cho gia đình hơn, sẽ yêu thương vợ nhiều hơn nữa. Nhưng tôi đã quá sai lầm. Đến cả những việc cỏn con như cho con ăn, tôi sợ con ốm nên ép con ăn còn chồng thì bảo kệ con, đói khắc nó đòi ăn. Nhiều lúc tức quá cũng làm như vậy, cả ngày con đói cũng chẳng chịu ăn. Ai đã từng có con nhỏ sẽ hiểu được nỗi khổ chăm con là thế nào. Thế mà anh lại đùng đùng nổi giận mỗi khi tôi ép con ăn. Anh còn bảo tự làm thì tự chịu chứ đừng than thở. Ấm ức lắm chứ, lúc đó nước mắt lại cứ rơi lã chả chẳng suy nghĩ được gì. Cả hai vợ chồng tôi đều đi làm, vậy mà việc chăm con, việc nhà gần như khoán trắng cho vợ, không hề phụ giúp, an ủi, đỡ đần, lại còn lên giọng này kia. Nhiều lúc, cứ nghĩ như anh ta chỉ xem tôi mà “ giúp việc của nhà”. Làm phụ nữ quả thật rất khổ.
Anh ta sống lại quan trọng bạn bè, những người ngoài thì hết sức nhiệt tình, cho bạn bè mượn tiền mà không có ngày hẹn trả, sẵn lòng bỏ vợ con ở nhà để bay nhảy nhậu nhẹt, không bao giờ nói nặng nhẹ với bạn bè trong khi đó lại lên giọng với vợ (người quan tâm chăm lo cho anh ngày này qua tháng nọ), sẵn sàng chạy hàng chục kilomet để đến giúp đỡ một người bạn, những anh chưa bao giờ sẵn lòng lên đến tầng 3 để thu quần áo nếu trời mưa, nếu tôi có nhờ anh giúp thì cứ phải đến tiếng thứ 4, mặt thì cứ để vào màn hình điện thoại, hệt như một đứa trẻ. Nhiều lúc thấy tủi nhục quá chừng, thấy thẹn với bạn bè, chúng nó có chồng chăm lo, giúp đỡ. Còn tôi còn hơn ô xin cho chồng. Gía mà anh ta hiểu được và tâm lý thì đã không như vậy. Anh sẵn sàng cho bạn bè vay mượn số tiền lớn nhưng lại cò cưa than thở với vợ từng đồng. Anh chưa bao giơ từ chối cô gái nào trong công ty khi cô ta bỗng nhiên thèm ăn giữa buổi, rất hiếm khi nấu cho vợ bữa ăn khi ốm, nếu có nâu thì cũng đem ra kể công này nọ, hiếm khi mua cho vợ những món ăn vặt mà vợ thích sau khi về nhà.
Mọi việc trong nhà cứ đổ lên vai tôi. Có lúc bận bịu với con cái, nhờ anh đôi việc thì anh quát tháo rằng anh đi làm kiếm tiền về là được rồi, còn muốn gì nữa. Anh nói thế mà nghe được, Tôi cũng đi làm kiếm tiền, lương cũng ngang ngửa nhau, vậy mà về đến nhà là nằm ngửa ra chơi game, chát chít, áp mặt vô điện thoại, còn tôi tất bật với con cái với việc nhà. Nhiều lúc thấy tủi khổ quá, người ta bảo con gái nên lấy chồng để tìm bờ vai, chỗ dựa về nhà. Thế nhưng, với tôi, lấy chồng cứ như là chồng nương tựa vào mình vậy. Ai lại phái mạnh lại đi tựa vai phái yếu. Nói bao lần với anh, rồi tôi lại khóc, anh lại nổi khùng bỏ đi.
Có những đêm nằm ngủ bên cạnh chồng mà lòng sao thấy cô đơn kinh khủng. Tôi chỉ ước anh hiểu toi, hiểu những điều tôi mong muốn, đâu phải tôi ham sang giàu, đâu phải tôi muốn anh chiều chuộng, vuốt ve tôi. Điều tôi cần chỉ là sự yêu thương, quan tâm, san sẻ cho nhau, và giúp đỡ nhau, đừng lạnh nhạt với tôi, đừng bỏ bê tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi mà, khó lắm sao. Sao lúc nào anh cũng bạn bè, nhậu nhẹt, giao với chả lưu. Có những đêm không ngăn nổi dòng nước mắt. Tôi ước giá như chỉ một lần chồng quay lưng sang tôi và lau những giọt nước mắt và vỗ về tôi, bảo rẳng em đừng buồn nữa, có gì nói anh nghe, chứ đừng quát tháo. Nhưng không, vô vọng quá, thâm chí anh còn tuôn ra những lời khiến tủi hờn trong tôi tăng lên gấp bội, đau đớn, tủi thâm vô cùng.
Nhớ cái ngày bắt được những tin nhắn tình tứ trong máy chồng gửi đến người đàn bà khác, tôi khóc như mưa. Tôi tra hỏi chồng, nhưng anh lại chối bay chối biến. Rồi khi chính toi thấy anh bước ra từ nhà nghỉ, mặt tươi như hoa, dìu tình nhân ra xe, thi tôi lại đứng im mà khóc. Vốn dĩ, suy nghĩ của tôi trước đó là làm ầm ĩ lên nhưng điều gì khiến tôi đứng trơ mặt ra và khóc. Ngay cả những lúc ngủ cạnh vợ , anh chẳng dành lấy một cử chỉ âu yếm. Có lẽ anh đã không còn yêu tôi như trước đây anh từng thề thốt, có lẽ anh vô tâm cộc cằn nên mới ngoại tình.
Không sao, anh đã vậy, thì bây giờ tôi chỉ sống cho tôi và cho con. Nếu trước đây làm được đồng nào cần kiệm cho gia đình, thì từ giờ tôi sẽ cho một khoản cho mua sắm, làm đẹp. Thay vì, mỗi đêm ngồi chờ chồng về ăn cơm, bên mâm cơm lạnh ngắt với vẻ mặt xấu xí, u buồn. Thì giờ sẽ khác, tôi không gọi điện tra khảo đang ở đâu, khi nao về ăn cơm, thì tôi bình thản đi làm đẹp cho mình, cho con. Tôi trở nên câm lặng từ lúc nào chẳng hay. Hiếm hoi có những bữa cơm cùng nhau thì tôi chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà ắn mà yên lặng. Những lúc anh đi nhậu với bạn bè, có gọi về báo thì tôi chỉ “vâng” một tiếng là xong, không trách cứ hay la rày như trước đây. Nhiều lúc như vậy, tôi sửa soạn cho mình và cho con rồi hai mẹ con kéo ra nhà hàng ăn tối cho ngon miệng. Tim cho mình một góc khuất, thì vô tình thấy anh cùng cô bồ bước vào, dáo dác tìm chỗ, họ công khai âu yếm chốn đông người. Khi anh ngước lên vô tình chạm vào mắt tôi. Tôi vẫn bình thản chơi với con, gọi món và cười đùa như không có gì xảy ra. Tối đó, anh hối hận và xin lỗi tôi “ anh chỉ yêu mình em và con”. Chắc hẳn lúc đó, anh ta đang chờ một cơn thịnh nộ từ tôi. Hay thật đàn ông bề ngoài miệng thì bảo ghét la rày, cằn nhằn, thế nhưng bên trong họ thực chất lại muốn có người quan tâm, nhắc nhở. Nhưng, muộn rồi, hạnh phúc dễ tìm nhưng khó giữ. Gía như anh hiểu tôi và yêu thương, chia sẻ cùng tôi. Đừng sống chỉ biết nghĩ đến bản thân anh, đừng sống vì người ngoài, họ chỉ chọn anh những lúc vui vẻ, lúc ốm đau thì chỉ có vợ con anh chấp nhận cùng hoạn nạn. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, giờ trong tôi anh chẳng có vai trò gì quan trọng nữa cả. Là cha, là chồng ư? Không, anh không xứng nữa. Anh nghĩ anh có thể hối hận và xin lỗi sau khi cố tình phạm phải sai lầm ư?
TRANSLATE:
When the tears stop falling, THANKS are more than ever
Happiness is easy to find but hard to keep. Yes, even if we love each other, love is sometimes beautiful at some time if we do not know how to keep it, and then we will lose it only after breaking up. Marriage is the fruit of love, so it has entered the marriage stage, if you do not know how to keep happy and once lost each other's feelings, it will be difficult to return to the word happy.
When sad, women will cry. Women are weak, easily hurt and broken. Crying is all that is saved. If tears stop, women will become more cruel than ever.
Talk about me. My husband is always angry whenever he looks at me crying. He says he can not stand it. Every time I find it difficult to he again shouted "The table is open, crying, looking very angry". He once said that women are not weak. He also told me to do anything, but never cry in front of him.
Married each other, all the broken off. Turns out my husband is the most heartless in the world. While I was alone in taking care of my sick child, I ended up eating cups with friends, with my friends. Going home drunk, nausea vomiting filled the house, made me have to clean, sometimes even floating with his wife and children. Tolerated so many times to try to hit me upset, he shouted "What weeping, always crying. At that time, my heart was screaming, sadly overwhelmed. Have not apologized or comforted, but also exhausted the words of the ship drained so torn, heart broken, at that time tears continue to flow non-stop.
The idea of giving birth to his temperament changes, worrying for the family more, will love his wife more. But I was too wrong. Even the children as children eat, I was afraid the baby should be forced to eat her husband to protect children, hunger for food to eat. So many times, too, I do not eat all day. Whoever has ever had a child will understand the suffering of the child. But he got angry when I forced him to eat. He also told himself to do not lament. Seriously, at that time, tears kept falling, thinking nothing. Both my wife and I are going to work, but the care of children, the house almost white for his wife, no help, comfort, support, but also this voice. At times, think like he just looked at me "home help". Making women really hard.
He resurrected important friends, the outsiders are very enthusiastic, lent money to friends without a date of return, willing to leave his wife and children at home to fly dancing, never speak heavy with While there are voices on his wife's side, he is willing to run for a dozen miles to help a friend, who has never been willing to go up to the third floor. To collect clothes if it rains, if I have to help him, it must be the fourth language, the face is placed on the phone screen, just like a child. Sometimes they see shame too much, they feel shy with their friends, they have husbands care, help. And I am more than the umbrella for her husband. The price that he understands and the psychology is not so. He was willing to lend money to his friends but lamented his wife with his wife. He never denied a girl in the company when she suddenly craved for food in the middle of the day, rarely cooked for his wife when sick, if there is a brown also to tell the public, rarely buy it for his wife. The snack that his wife likes after coming home.
Everything in the house fell on my shoulder. Having been busy with children, thanks to him for some work he yelled that he was going to work to earn money and want nothing more. I say that, I also go to work to make money, the salary is also the same, but to go home is lying on the back to play games, chit, face on the phone, and I do not care about children with the home. At times, it is too painful to tell a girl to marry her to find her shoulder, back home. But to me, married as a husband to rely on him. Who again sent back weak role. How many times with him, then I cried again, he was again gone crazy.
There are nights sleeping next to her husband that star lonely horrible. I just wish you understood me, understand what I want, not I am rich, not I want him to pamper, stroked me. What I need is just love, caring, sharing, and helping each other, do not be cold to me, do not neglect me. It's just that, it's so hard. Why are you always friends, drinking, delivery to the ball. There are nights that can not stop tears. I wish it was only once when my husband turned his back on me and wiped his tears and patted me, telling me not to be sad anymore, to say anything to him, but not to shout. But no, it was so hopeless, even he poured out the words that made me grow in pain, tremendous pain.
Remember the day caught the love messages in the husband sent to another woman, I cried like rain. I asked my husband, but he refused to fly. Then when I saw you step
***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***
0 comments:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!